Lẻn vào phòng ngủ dập bím con ghệ của thằng bạn Hầu Hậu, cháu trai, đừng lo lắng nữa, chúng ta đi ngay, ngay. Hầu Hậu nghe vậy, ánh mắt sáng như chớp nhìn cô, cầm lấy sợi dây chuyền của cô rồi nói. Cháu gọi ai là cháu trai. Về thâm niên, cháu phải gọi ta là chú. Tuy rằng Thiết Đan không coi Hầu Hậu là nghiêm túc, nhưng Hầu Hậu lại to lớn khỏe mạnh, cho nên khi bị mang đi như vậy, Thiết Đan cảm thấy hắn không phải là đối thủ, nếu như xảy ra đánh nhau, hắn sẽ đánh không lại, vội vàng nói. Được, chú, đến lượt cháu. Hầu Hầu vẫn lo lắng về bệnh tình của mẹ nên Thiết Đan vội vàng khởi động xe và lái đến nhà Hầu Hầu. Vậy là anh nghĩ đến xe của tôi khi có chuyện xảy ra đúng không. Tôi nói cho anh biết, ai trong thị trấn này dám cạnh tranh với tôi. Hừ. Đừng nói nhảm nữa và đưa mẹ tôi đi tham quan thành phố. Thiết Đan nghe vậy thì hét lớn. Cái gì. Đưa chúng ta đến thành phố sao.